Tìm kiếm Blog này

Trang

Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

“Cho em một cốc lipton sữa nóng nhé”

Lại cô gái ấy, vẫn là món đồ uống quen thuộc, lip sữa nóng cho dù nắng hay lạnh.

Tôi gặp cô lần đầu cách đây gần một tháng, là một tối gió lạnh, một đợt gió mùa kì lạ đến giữa những tháng mùa hè. Hôm ấy trời đã về khuya, gió và cái lạnh làm cho quán nhỏ càng thêm vắng khách vốn thường ngày đã thưa thớt . Cô gái ghé qua như một cơn gió, mong manh và bé nhỏ. Cô mặc một chiếc áo thun hồng, bên ngoài khoác chiếc áo tím mỏng và rộng, quần kaki đen cộng thêm đôi giày búp bê có hoa. Nhìn cô như bước ra từ một câu chuyện, nơi có những cô công chúa sống ở thôn quê, đẹp trong lành tinh thiết mà thật giản đơn đến ngỡ ngàng.

Cô chọn cho mình một góc có thể nhìn ra phố, nơi có giàn hoa ti- gôn đang đợi nở. Tôi chú ý tới cô nhiều đến thế bởi đó là vị khách trẻ đầu tiên đi một mình đến quán. Quán tôi nằm khuất trong một góc phố, không khó để thấy... nhưng người ta có muốn thấy nó hay không thôi....

Cô gái cứ ngồi đấy, từng ngọn gió như cuốn lấy cô, thổi thốc hết những ngọn tóc mong manh trên gương mặt, một gương mặt thanh tú và trong như pha lê, tưởng chừng chỉ cần chạm vào thì hàng ngàn hàng ngàn mảnh vỡ có thể tuôn trào ra. Đôi mắt đăm đăm nhìn ra cửa quán, nhìn vào con đường đang vắng dần, tôi không dám lại gần vì sợ mình sẽ chạm vào một tâm hồn... có lẽ đang rất xáo trộn ấy.

Rồi cách vài hôm cô lại đến, bất chợt và cũng chẳng có quy luật gì, dường như chỉ cần thấy nhớ thấy cần hay có cảm xúc cô lại muốn trốn vào cái góc của mình, trút vào nó và rồi lại nhẹ nhàng ấp ủ thêm những tâm sự mới. Và mỗi lần đến là một một phong cách khác, có khi cô dịu dàng trong cánh áo xanh nhạt , khi lại trầm tư trong màu tím buồn, có khi thật cá tính với quần tụt áo phông vàng, và đôi lúc tôi bắt gặp cô trong chiếc áo da đỏ, quần đen bó sát, đi giày cao gót nhìn quyến rũ , nồng nàn. Tôi gọi cô là "cô gái đa sắc" bởi dường như cô có thể phối tất cả các màu quần áo của mình một cách tài tình, không khiến nó quá lòe loet nhưng nổi bật , không quá đơn điệu nhưng rất giản dị, và nhất là nó như rất phù hợp với tâm trạng chủ nhân.


Ảnh minh hoạ: Maick818


...Hôm nay cô đến vào buổi sáng, một điều kì lạ.... cô mặc một chiếc quần thụng, áo phông bạc, đi convesre đỏ... và giữa đống đồ hỗn tạp ấy bỗng dưng là chiếc áo khoác màu hồng chấm bi, nhìn cô thật trẻ con, vừa tinh nghịch hài hước mà lại rất cá tính. Cô còn tô móng tay xanh lá khiến nó nổi bật trên bàn tay trắng buốt. Nhìn cô, không ai lại nghĩ một cô gái như thế lại đi một mình chỉ để trốn vào một góc và lặng lẽ một mình.....Mới sáng sớm nên quán cũng vắng, tôi quyết định sẽ bắt chuyện với cô. Tôi đến cái ghế đối diện cô và hỏi :

“Liệu một người phục vụ có được phép ngồi đối diện khách không nhỉ?

Cô có chút ngạc nhiên, rồi mỉm cười và gật đầu. Tôi hỏi:

“Dường như đây là góc nhỏ của riêng em thì phải, liệu em có muốn mua lại nó từ tôi không, tôi sẽ để nó cho em với giá rẻ nhé”

“Em sợ dù anh đã giảm giá thì nó cũng quá lớn với em, có lẽ em đã chiếm nó quá nhiều hả anh?” - Cô cười

“ Không quá nhiều nhưng đến một hôm nó sẽ nổ tung vì những tâm sự em trút vào nó mất”

“ Em đến không phải để trút tâm sự, cũng chẳng phải tìm bình yên như mọi người, em kiếm những kỉ niệm của em, nó ở đây, chất ngất trong gian phòng bé nhỏ này…và em đến để chờ đợi một người sẽ có lúc nhớ tới nó”

“Vậy là em đã từng đến đây với một ai khác?”

“Vâng, đây là nơi đầu tiên bọn em đến với riêng nhau. Liệu một người phục vụ có đủ thời gian ngồi nghe tâm sự của một vị khách nghèo không nhỉ ?”

“ Người phục vụ cảm thấy đây là bổn phận của mình”...



Ảnh minh họa: Chit Xinh

“Anh ấy là đàn anh của em trong trường đại học, anh cuốn hút, nồng nhiệt và say mê. Nhưng hôm đầu tiên chúng em đến đây, khi đó cả hai đã có mảnh trời riêng của mình, anh đã yêu một cô gái hiền dịu, một cô gái với trái tim bao dung rộng lớn nhưng là một trái tim luôn khép cửa, và anh chỉ có thể đứng bên ngoài chiêm ngưỡng nó mà không thể mở nó ra, còn em cũng đã trao tình yêu cho người con trai khác anh, người luôn yêu thương và che chở cho em, luôn lo lắng quan tâm nhưng lại không thấu hiểu. Em và anh đơn thuần chỉ là bạn. Thời gian đó anh và chị đang có chuyện, anh chán kiểu khép kín của chị, anh mệt mỏi, còn em thì thấy thờ ơ với tình yêu của mình….chúng em đến với nhau qua những tin nhắn chat, qua những lần đi chơi với đám bạn chung. Anh cần sự quan tâm, anh cần người ta cần mình chứ không phải chạy theo để giữ người ta lại. Và em đến, mang cho anh hơi ấm của trái tim, cái nhộn nhịp của những nụ cười, mang đầm ấm của nắng, cái trong lành của gió và mát lạnh của mưa. Hai con người như 2 mảnh ghép trôi lạc tìm về nhau. Dường như ở bên nhau chúng em quên hết thời gian, quên cả những vô vị của đời thường, là những ngày ngập nắng trên cầu Long Biên, là lá xà cừ xào xạc trên đường Ngô Quyền, là hoa hồng vàng phố Bà Triệu, hay những tối âm thầm café bên nhau. Anh cần em và em lại không thể thiếu anh. Nhưng chúng em không thể. Anh biết vì sao đúng không?”

“Anh biết, nhưng anh không hiểu, bọn em đã sâu sắc thế sao không từ bỏ tất cả mà đến với nhau”

“Nếu vứt bỏ là dễ dàng thì cuộc đời đã có bao nhiêu ngươì hạnh phúc. Anh ấy là bạn thân người yêu em, anh nói anh bị dằn vặt và day dứt, anh sợ sự đàm tiếu, anh sợ em không đủ dũng cảm để từ bỏ một tình yêu đã quá đẹp rồi. Và anh muốn ra đi”

“Nhưng như thế em sẽ rất đau khổ đúng không?’

“Em đã cố níu giữ, tìm mọi cách để níu giữ, vẫn là những tin nhắn quan tâm lo lắng, vẫn dõi theo anh ấy mỗi khi có thể….để rồi lại chất chứa thêm những tổn thương, dường như em làm cho anh ấy không thể chịu hơn nữa, anh nói: “Em sao thế, sao em không chịu hiểu cho anh. Xin em đừng làm anh khó xử thêm”. Từ đó em rời xa cuộc đời anh ấy, trả anh về với cuộc sống vốn bình yên của anh, trả anh cho những cuộc vui bạn bè, cho những nụ cười và những câu chuyện hài hước anh thường kể…Nhưng anh ấy sẽ không biết rằng trong một đêm gió lạnh vẫn có một con bé ngốc đứng dưới nhà nhìn lên phòng anh, vẫn có một ánh mắt dõi theo cái lưng quen thuộc của anh, em đã thực hiện đúng lời hứa của mình “Dù anh có quay lưng với em thì em vẫn sẽ luôn dõi theo anh””

“Anh hỏi thế này không phải, nhưng còn người yêu em?”

“ Đó chính là nguyên nhân khiến em mâu thuẫn rất nhiều, em rất thương người yêu em, em phải có trách nhiệm với tình thương đó, trước đây khi còn anh bên cạnh em đã từng quyết tâm nói hết lòng mình cho người đó, nhưng rồi khi anh ra đi em đã không còn đủ dũng cảm nữa. Không phải em là kẻ tham lam mà là vì em sợ làm tổn thương thêm một người, nên em vẫn ở bên người đó, vẫn đáp lại những quan tâm. Đôi khi em thấy mình thật giả dối khi ở bên người đó mà trong lòng lại hướng về anh, nhưng em không hối hận vì nếu được chọn em sẽ muốn một mình em đau chứ không có thêm một ai khác phải buồn, có lẽ một bước dừng chân của em sẽ khiến mọi chuyện yên ổn.”

“Tình cảm là của con tim mà em, nó không phải do lý trí điều khiển, nó sẽ loạn nhịp khi gặp một ai đó của riêng ta. Em quá nhạy cảm, quá bao dung cho tình yêu, để nó không chỉ chất chứa tình yêu mà còn cả tình thương và trách nhiệm.’

“Cảm ơn anh, anh cứ như chuyên gia tình yêu ý nhỉ?”

“ Không, nhưng anh là người ngoài cuộc nên có lẽ anh nhìn sự việc khác em thôi”

Ảnh minh họa: Chit Xinh

“Cám ơn anh đã cho em được chiếm hữu góc này để nhớ, nỗi nhớ về anh ấy cứ dồn nén như muốn vỡ tung ra, em nhớ mỗi khi đi qua từng con đường, từng ngõ nhỏ, nhớ mỗi khi nắng về, anh ấy thì cố quên đi còn em thì lại níu giữ nỗi nhớ, đã lâu lắm rồi em không còn gặp anh ấy nhưng mỗi sáng mai thức dậy em đều tưởng tượng xem anh ấy đang làm gì? Có lẽ đang cố vùi trong giấc ngủ, hay đang ngồi bên cốc café nghi ngút khói, để rồi từng khoảnh khắc trong ngày của em lại tràn ngập hình ảnh anh ấy. Em biết làm thế này chỉ có em là đau khổ nhưng em không thể ngừng suy nghĩ về anh ấy, lòng em cứ sẵn sàng mở để đón anh ấy về… Chỉ có điều lòng anh thì đã thắt lại…”

Mắt cô lại nhìn đâu đó xa xăm trên cành ti gôn, nó chưa chắc là nỗi buồn mà là sự mong ngóng một phép màu, một đám mây mang người cô yêu về, một phép màu khiến người yêu cô thấu hiểu cho cô. Tôi hỏi cái điều mà lâu nay vẫn thắc mắc:

“Hình như em là ng thích màu sắc, anh thấy em mặc đồ phối rất nhiều màu, nó khiến anh còn gọi em là cô gái đa sắc đấy”

Cô cất tiếng cười, nó trong trẻo và tươi đến mức làm tôi cháng váng.

“ Anh nói giống như anh ấy, có lần anh ấy đùa em là giống như đứa trẻ lên 3 ưa màu sắc sặc sỡ, còn em gọi anh ấy là cầu vồng, mang đến cho em khi là màu nâu trầm ấm áp của ly café đêm, khi lại rạng rỡ như ánh vàng mặt trời, là màu tím lãng mạn của những lần ngắm hoàng hôn, là màu đỏ của tình yêu cháy bỏng,, nhưng trong đó ẩn chứa màu đen của sự tổn thương, màu bạc của sự lãnh đạm… Cứ thế, anh ấy khiến cuộc sống em ngập trong đống màu sắc và em biến thành bạn của màu lúc nào không hay. Khi thì em dịu dàng đi giày búp bê mặc váy, khi mạnh mẽ với màu vàng nổi trội, có lúc người ta bảo em quyến rũ với màu đỏ nồng nàn. Nếu nói em đa sắc và đa cả tâm trạng cũng đúng, có lẽ em nhìn cuộc sống với nhiều sắc thái khiến đôi khi em bối rối, những lúc đó em tìm về đây và chùng xuống, yên ổn hơn, chờ đợi một phép màu xảy ra với mình”

Cô cứ tiếp tục nói như chưa từng được nói, giọng nói chan chứa tình cảm , và mỗi câu chuyện lại tràn đầy hình ảnh của chàng trai. Tôi thấy mình đang ghen tị vì có người không biết hết sức hấp dẫn đến kì lạ của cô gái này. Giá như đó là tôi, tôi sẽ không bao giờ buông tay, sẽ cố cùng cô vượt qua những thử thách. Nhưng tiếc là người có thì không quý trọng, còn người không có lại luôn khao khát.

Đã quá trưa, cô gái bắt đầu đứng dậy, thấy ánh mắt tôi nhìn cô chăm chú. Má cô hơi ửng đỏ, thật hài hước khi một cô gái mặc đồ phủi bụi đang xấu hổ.

“ Hình như phục vụ đang có ý kiến vì khách nghèo ngồi quá lâu thì phải?”

“Không. Phục vụ đang nghĩ liệu bao giờ có thể gặp lại bản phối màu này’

“Em sẽ lại đến nên anh đừng bán góc nhớ của em nhé, rồi một ngày em sẽ đủ tiền để mua nó thôi. Tạm biệt anh”

“Uh, bye em”






Cô ấy đi rồi, và tôi lại hào hứng mong chờ đến lần gặp sau, không biết cô ấy sẽ mặc gì nhỉ, một chiếc váy xanh dương bồng bềnh như mây hay nổi bật với sắc cam nào đó. Cô gái đa sắc màu của tôi.

Có lẽ cuộc sống của mỗi người là một chiếc cầu vồng với rất nhiều màu sắc khác nhau, có một cô gái đã ví người mình yêu như chiếc cầu vồng đó, có màu trầm màu nổi, có lúc nhẹ nhành yếu đuối lúc lại rắn rỏi mạnh mẽ. Có một cô gái đã yêu một tình yêu trái ngược, họ không dám và cũng không thể đến với nhau trong khi vẫn yêu nhau tha thiết . Tôi bắt gặp một cô gái như thế uống cafe một mình trong cái góc nhỏ của quán tôi. Cô đến để lưu giữ tình yêu của mình, cô cho tôi thấy đôi khi trong tình yêu chỉ yêu thôi là chưa đủ, cố níu giữ là chưa đủ, có lẽ còn cần sự bao dung và buông tay, còn đây bao khao khát yêu thương chỉ là lùi bước để tránh cho bao người không phải tổn thương vì nó. Tôi vẫn gặp lại cô với nét cười cô choáng ngợp nắng, vẫn đôi khi trầm ngâm khi lại quá sôi nổi.

Cô vẫn sống, vẫn muốn yêu và vẫn tin vào phép màu dù chẳng biết bao giờ nó mới đến!
Em ghét và sợ nhìn thấy cảnh máy bay cất cánh. Khi máy bay bay dần lên cao, mang theo anh trên đó, chỉ là đi xa, đến một nơi nào đó xa lắm thôi, mà em cảm thấy như nó đã mang anh, rời xa em mãi mãi. Còn vài phút nữa thôi, là máy bay cất cánh. Anh tận dụng chút ít thời gian đang trôi đi vùn vụt để dành cho em những lời yêu thương.

- Chỉ 10 tháng thôi, nhanh lắm mà. Rồi anh sẽ lại trở về bên em. Sang đó, anh sẽ liên lạc thường xuyên với em. Em sẽ không cảm thấy cô đơn đâu. Vì anh luôn ở bên cạnh em. Anh yêu em.

- Anh cố gắng học thật tốt nhé, để sớm về với em. Anh yên tâm, em sẽ biết tự chăm lo cho mình, như khi có anh ở bên. Để 10 tháng nữa, cũng tại sân bay này, em cười tươi với bó hoa trên tay, đón anh trở về. Em yêu anh.

“Tình yêu trong xa cách cũng giống như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn. Anh tin tình yêu của chúng mình là một ngọn lửa lớn, vì chúng mình sẽ luôn cạnh nhau, vượt qua mọi khó khăn.”

Anh vẫn luôn nói với em như vậy, và em tin vào điều đó.

Lúc đầu, lũ bạn bảo em quá mạo hiểm: “Sau 10 tháng trở về, chắc gì anh đã còn yêu em. Rồi 10 tháng xa cách ấy, có biết bao nhiêu điều xảy ra? Người ta ở bên cạnh nhau, còn không hiểu hết về nhau, còn cãi nhau chí chóe. Mình xa xôi thế này, cãi nhau thì sao đây? Người ta gặp nhau nhiều, để xa nhau còn thấy nhớ. Mình xa nhau mãi thế này, liệu nỗi nhớ có bị chai lỳ? Em cứ mặc kệ tất cả! Dẫu biết không hiểu chuyện gì rồi sẽ xảy ra. Cũng chẳng hiểu tại sao, em yêu anh nhiều đến vậy? Có lẽ cũng bởi vì, anh yêu em nhiều!

Rồi sau đó, biết tính em: “Muốn là sẽ làm!” Nên chúng nó cũng không nói nhiều nữa, mà quay sang động viên, an ủi em. Rằng công việc hàng ngày, cuộc sống đời thướng sẽ khiến thời gian trôi đi nhanh lắm. Chẳng mấy chốc là hết 10 tháng đâu. Mà em đâu phải chờ đợi một mình, em còn có anh ở bên cơ mà!

Mới sang, anh liên lạc với em nhiều lắm. Nào thì chat, nào thì chat voice, webcam, điện thoại... Đúng là nỗi nhớ, da diết, dày vò em, anh đến khó chịu. Thấy khuôn mặt quen thuộc của anh đó, nghe giọng nói trầm ấm của anh đó. Nhưng sao muốn ôm anh thật chặt như khi anh ở nhà thì lại không thể?


Ảnh minh họa: vi.sualize

Anh kể em nghe hôm nay anh làm gì, ăn gì, thời tiết bên đó ra sao, anh chuẩn bị vào kì học mới như thế nào. Rồi thằng bạn thân người Đức của anh ghen tị với bức ảnh anh và em trên bàn học của anh...

Em kể anh nghe bạn bè anh ở nhà quan tâm em nhiều lắm. Chắc trước lúc đi, anh “giao” em cho họ rồi phải không? Hôm thì anh kể chuyện cổ tích ru em ngủ, hôm em hát cho anh nghe... Đến khi em chìm vào giấc ngủ thì cũng là lúc anh bắt đầu nấu ăn tối, rồi học bài. Em như nổ tung, đến không chịu được mỗi khi nghe anh thì thào “Anh nhớ em nhiều lắm, ngủ ngoan nhá em yêu của anh, anh yêu em...”

Em ghen tị với lũ bạn vì chúng được người yêu quan tâm, gọi điện hỏi han từng lúc. Được người yêu đón sau mỗi buổi học, mang áo mưa mỗi khi trời mưa bất chợt. Được nhận những món quà mỗi khi có ngày lễ...

Có rất nhiều lần, anh cũng cảm thấy khó chịu và thương em lắm. Vì không thể chăm em mỗi khi em bị ốm, không thể sửa hộ em cái tivi nhiễu chuyện, không thể đi cùng em tụ tập với lũ bạn, để em tự hào khoe rằng “Đây là người yêu tao”...

Lúc nào hình ảnh anh cũng tràn ngập trong tâm trí em. Niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống, vào bản thân em, vào anh khiến em vượt qua được những lúc cô đơn đến yếu lòng. Để rồi, đôi lúc, nỗi nhớ anh còn cào khiến em tỉnh dậy vào giữa đêm cầm điện thoại gọi cho anh, để hỏi: “Anh đang học bài à? Em nhớ anh nhiều lắm!”

Anh lặng đi, vì cũng không biết phải làm gì. Chỉ biết mắng em yêu, sao giữa đêm lại thức giấc, ngủ ngoan đi, mai còn dậy sớm đi học cơ mà.

Em phụng phịu tắt máy, nhắm mắt và miệng vẫn còn chúm chím cười.

Thế mà lũ bạn cũng phải ghen tị với em. Vì trên facebook em tràn ngập lời anh yêu thương. Cứ đi học về, là em lại online, lướt web, xem anh có “tín hiệu” gì không? Chợt trái tim em thổn thức, lâng lâng hạnh phúc:

“Dù anh không hôn lên môi em ngủ ngon em yêu.
Dù muốn nghe từng hơi thở mỗi đêm giấc say nồng
Giờ đây mới tiếc thay, thời gian ấy quá mau
Chờ nhau trong nỗi nhớ nhung...”

Em xem đi xem lại clip anh làm, ngâm nga mãi những câu hát. Lòng ngập tràn yêu thương. Càng tự hào hơn khi đọc được những comment khen ngợi của mọi người. Em biết chúng mình đang có 1 tình yêu thật đẹp. Thời gian chỉ là thử thách cho tình yêu đó. Có anh, bất cứ điều gì em cũng có thể vượt qua. Anh cho em niềm tin, chúng mình cùng trao nhau hy vọng về một cuộc tình dài lâu đến suốt cuộc đời...

Múi giờ chênh lệch 6 tiếng. Anh bắt đầu kì học mới, em bị cuốn đi với cuộc sống hàng ngày, học tập, bạn bè, khiến mình ít liên lạc với nhau hơn. Em không còn những thời gian dài để kể lể, lách chách. Anh không còn nhiều những clip, câu nói yêu thương. Thi thoảng cũng chỉ là những câu chúc ngủ ngon, ngày mới tốt lành em yêu trên facebook em.

Biết rằng, em và anh đều bận. Anh là người luôn đặt ra những mục tiêu rõ ràng cho từng thời kỳ. “Để sớm về bên em” cũng là một trong những lý do, anh phải cố gắng hoàn thành tốt nhất mọi công việc. Điều đó làm em hạnh phúc. Và em cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần tin tưởng, luôn hướng về nhau là đủ.

Lại một chủ nhật như mọi khi, sẽ có nhiều thời gian hơn dành cho nhau. Em online, đợi anh mà chẳng thấy. Chắc giờ này, anh còn đang say sưa ngủ, không biết trong giấc mơ anh có em? 4 giờ chiều Việt Nam (bên đó là 10 giờ sáng, sao anh vẫn chưa dậy. Em lo lắng gọi điện. Anh nhấc máy, nhưng không phải là giọng nói nhẹ nhàng, tình cảm như mọi khi. Anh nhăn nhó, “Để cho anh ngủ chút nữa đi, hôm qua anh thức khuya”. Em giận, chẳng gọi, chẳng đợi anh ngủ dậy để nói chuyện nữa, em quyết không online.

Hai ngày, ba ngày trôi qua, tự nhiên em thấy hoang mang và lo lắng. Không biết có chuyện gì đang xảy ra? Em mở máy tính, lên mạng và nhận được bức thư dài của anh. Em lặng đi, đầu óc như muốn nổ tung. Em như đang rơi từ con dốc cao không phanh. Thấy mọi thứ quanh mình như sụp đổ...



Ảnh minh họa: MEgolddust



“... Những ngày qua, anh cảm thấy mệt mỏi... Mình dừng lại ở đây đi... Anh đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định viết cho em bức thư này...”

Em vội vàng gọi cho anh ngay, nhưng anh đã tắt máy. Làm sao được bây giờ? Em cũng không thể bay sang cùng anh như chị người yêu cũ anh đã từng nói.

Em tuyệt nhiên khóc, nước mắt cùng nỗi đau thấm vào tận tâm gan. Nhưng không hồi âm bức thư của anh. Em vốn là 1 cô gái cá tính và mạnh mẽ. Và luôn biết rằng, níu kéo là 1 điều không thể trong tình yêu. Nhất là với anh, em đủ hiểu anh, để biết rằng, trong tình yêu, anh luôn tàn nhẫn như thế. Cứ tưởng, với tình yêu của em, đã thay đổi được con người anh. Nhưng không! Anh đã đưa ra muôn vàn lí do để anh yêu em, biết được anh và em thuộc về nhau. Nhưng lý do cho một sự chia tay, lại chưa hề có. Chỉ là “anh mệt mỏi”. Cuộc sống xa xôi nơi đất khách quê người, khiến anh cần 1 người luôn ở bên động viên, chăm sóc. Mà em thì chưa làm tốt điều đó. Em mặc nhiên công nhận.

Ai đó đã gỡ bỏ mối quan hệ trên facebook của em. Và tất nhiên, điều duy nhất khiến em có thể bớt nặng nề lúc này là khóa facebook. Mọi người ai cũng thắc mắc tại sao em có thể từ bỏ nhanh đến vậy. Nhưng họ không thể hiểu anh bằng em.

Thi thoảng em có liên lạc với anh mà không được. Nhưng em vẫn không ngừng hy vọng, chờ đợi, hy vọng điều gì đó mong manh, chờ đợi ngày anh trở về. “Đường chờ đợi là con đường em đang đi, có tình yêu và thật nhiều nỗi nhớ. Không biết con đường đó xa và dài như thế nào, nhưng em luôn chờ và mong anh trở về.

2 tháng trôi qua, em lại mới đủ can đảm để mở facebook. Vào friendlist của mình, không thấy anh đâu? Tim em đập mạnh. Loay hoay qua một số người bạn, tìm được anh, đầu em căng ra khi thấy avatar là 1 người con trai đang cõng 1 người con gái. Zoom vào, người con trai đó là anh... Anh đang hạnh phúc bên tình yêu mới của mình. Người con gái Việt Nam đang học bên đó cùng anh. Vậy là niềm tin đã hoàn toàn sụp đổ, không một lời giải thích từ anh, nhưng lý do cho sự chia tay thì đã rõ ràng. Em không thể nói gì khi facebook của cô bé đó cũng tràn ngập những lời yêu thường từ anh như đã dành cho em...

Kết thúc...

Em phải khác...

Mạnh mẽ lên và sống cuộc sống của chính em. Không vì một ai. Em coi sự xa nhau của chúng ta là an bài.

Khi ngồi viết những dòng tâm sự này, còn một tháng nữa là anh về Việt Nam. Vậy là em đã trải qua 9 tháng đợi chờ. Nhưng thật vô lý khi chờ đợi điều đã không thuộc về mình. Anh không thể thực hiện lời hứa của mình: “Hè sang năm, khi anh trở về, anh sẽ đưa em đi chơi thật nhiều, sẽ cùng em trở lại con đường đó, quán nhỏ đó, anh sẽ đưa em về nhà chào bố mẹ...” Nhưng nhất định, em phải giữ lời. Chờ đợi ngày anh trở về, để trả lại những điều vốn thuộc về anh.

Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

có bao giờ ta thuộc về nhau



Ngày không em, anh còn lại riêng anh! Một cảm giác trống trải dâng đầy trong lòng. Thèm cảm giác đuợc ngồi cạnh em mỗi tối thứ bảy, gọi cho em để biết đuợc em đang làm gì, nghe em kể những chuyện mà em vẫn bảo chẳng ra đâu vào đâu. Thèm làm sao đuợc đi dạo cùng em mỗi khi trời mưa nhẹ, em gục đầu vào bờ vai anh và nói khe khẽ: Mưa đẹp anh nhỉ. Người ta nói đôi tình nhân nào đi dưới mưa sẽ có một kết thúc không có hậu. Chúng ta đều không tin và coi đó là một chuyện nhảm nhí, và giờ đây thì sao hả em. Nếu biết trước chuyện sẽ thành thế này anh sẽ chẳng bao giờ cùng em đi dạo đâu, mặc kệ cho em năn nỉ ỉ ôi suốt ngày.Chiều nay trời mưa, anh ngồi nhìn ra cửa sổ, tự hỏi giờ em đang làm gì? Chắc cô nhóc lại mơ mộng nghe một bản nhạc buồn và cảm hứng viết lách một cái gì đấy và giờ người em muốn chia sẻ những cảm xúc đó không phải là anh… Anh bỗng cảm thấy lạnh, cô đơn và trống trải biết bao nhiêu. Cảm giác tựa hồ như bị bỏ rơi xuống vực thẳm mà không bắt gặp một cánh tay nào giúp đỡ. Uớc gì em ở đây giờ này, mà kể cũng lạ người muốn chấm dứt, muốn từ bỏ cũng lại là anh. Anh không hiểu nổi bản thân mình, anh không muốn làm em hi vọng. Cô ấy đang chờ anh ở bên kia bán cầu, chả lẽ anh có thể chia tay với một nguời bạn gái anh yêu trong vòng sáu năm trời chỉ vì em- nguời con gái anh gặp trong vòng sáu tháng hai muơi mốt ngày? Ảnh minh hoạ: vi.sualize Em nói với anh em tin vào chuyện mỗi người sinh ra trên trái đất này chỉ để dành cho một người. và có nhiều ngưòi tìm nhầm một nửa của mình lắm anh ơi. Anh hiểu em muốn nói gì , nhưng liệu cảm xúc anh bắt gặp ở em chỉ là nhất thời , khi anh đang trống vắng một bóng hình? Ngày không em, anh chỉ còn lại một mình anh. Ngày không em, anh chỉ còn lại một mình anh. Ảnh minh hoạ: vi.sualize Không điện thoại, không thư từ, không một tin nhắn hỏi thăm, không một thông tin nào từ em. Anh đã học cách quên em như thế. Nhưng em có biết mỗi ngày của anh dài đến hàng năm trời, công việc và công việc, đầu óc của anh không khi nào không nghĩ đến em, mệt mỏi quá. Mỗi ngày mưa, anh nhớ em đến thắt lòng, kiềm chế và kiềm chế, là điều anh phải tự bảo với mình. Anh đã sống như thế đã được sáu tháng rồi, bằng khỏang thời gian anh quen em, nhưng anh vẫn không thể nào quên được. Anh lo cho em, em thế nào rồi? Nhóc ơi đừng làm anh phải hối hận cả đời vì đã làm em bị tổn thương em nhé. Sân bay thật náo nhiệt , có cảnh chia ly từ biệt, nhưng cũng có cảnh sum vầy hội ngộ. Anh hoà vào dòng người, chờ đợi người ấy nhưng có cảm giác lạc lõng đến thế này. Anh tưởng rằng khi gặp lại người ấy anh sẽ ôm chầm lấy cho bõ công chờ đằng đẵng suốt mấy năm trời. Vậy mà không phải vậy, người ấy ôm lấy anh mà sao anh thấy trống trải và chơi vơi đến lạ. Cô ấy cũng bé nhỏ làm anh liên tưởng đến hình bóng của em. Anh thấy mình tàn nhẫn với em, với cô ấy và với cả chính mình. Anh giờ mãi mãi thuộc về người ấy, bờ vai này sẽ không còn là điểm tựa của em. Nhiều khi anh trêu anh chỉ cho em mượn thôi, và đến giờ em phải trả rồi, lạ nhỉ anh là người không muốn đòi. Bàn tay anh vốn lạnh lắm, em luôn kêu như vậy mỗi khi nắm tay anh, vậy mà không bao giờ em chịu để yên cho tay anh không chạm vào tay anh, thích làm sao cảm giác ấy. Anh đã tự hành hạ chính mình vì sự thay đổi đó, vô tình anh làm tổn thương hai người con gái anh thương yêu hơn chính bản thân mình, đau khổ và dằn vặt một mình cả cuộc đời này mất thôi. Ngày mai anh chính thức thuộc về cô ấy. Anh không báo tin cho em như những người khác thường làm với người yêu cũ. Em biết vì sao không? Vì anh chưa phút giây nào coi em là người cũ cả. Giờ anh nhận ra một điều anh yêu em biết bao, nhưng đừng giận anh em nhé, vì em sẽ mãi trong đáy tim anh như một tảng băng chìm, thỉnh thoảng làm anh nhói buốt. Gửi lời yêu dấu đến em: "Anh sẽ trả nợ em bằng mọi kiếp đời anh có nếu em tin chúng ta gặp lại nhau. Em là ánh bình minh của anh em ạ" Bề bộn cảm xúc tháng 5 Có loài chim nào hót mãi những âm thanh bay đi trong thẳm xanh thẳm xanh kỉ niệm Đôi khi ta vứt mình giữa buổi chiều hoàng hôn đong đầy nơi ánh mắt Những ngã tư, đèn xanh, đèn vàng và dòng người tấp nập xe cộ Hát như kẻ ham rong chơi giữa cuộc đời mà tận cùng vẫn thấy cô đơn Có thể một lần hóa thân Những mùa gió tháng 5 quay quắt góc phố nhỏ Em sẽ gọi thật lớn tên anh trong khắc khoải tiếng ve mùa phượng cuối Ta đã kịp bước sang mùa chào nhé tên em vầng mây Biển ngoài kia trăm ngàn những con sóng vô tư nắm tay nhau chạy miết bờ cát Kìa anh đừng vội vàng ghé tai em nói những tiếng không thật lòng Em sẽ không khóc giữa ầm ào chiều một mình trước biển Cứ bước đi như tháng 5 chưa buông tiếng hẹn hò. Ảnh minh hoạ: vi.sualize Sẽ hết cho ta những mùa vu vơ lời hoa cỏ Em sẽ chạy thật lâu theo con diều một ngày không dông bão Tháng 5 ơi, đừng khóc nhé... Trong tay em một cánh chuồn vừa bay lên… Gửi người yêu dấu của em! Hận anh ư, em không làm được! Ghét anh ư, điều đó em cũng không thể nào làm nổi. Em yếu đuối quá phải không anh? Em bị phụ tình, tan vỡ mối tình đầu trong đau đớn và tuyệt vọng. Em để anh ra đi, không một chút níu giữ, làm như chẳng tiếc nuối chút nào quay mặt một cách thản nhiên, mỉm cười như thể biết trước kết cục. Em không hiểu nổi lúc đó điều gì lúc đó đã giúp em mạnh mẽ đến vậy. Đi giữa con phố đông đúc là vậy mà em tưởng chỉ còn lại em với nỗi đau khôn cùng. Người mà em hằng yêu tha thiết, nguyện đánh đổi cả cuộc sống của mình đã nói chia tay em quá dễ dàng. ”Mình chia tay em nhé”. Em không bật khóc mới là lạ anh nhỉ. Từng câu từng chữ như những nhát dao cứa đứt trái tim lành lặn của em mới biết rung lên những nhịp yêu thương. Người ta nói đau lần đầu thường để lại những vết thương đến suốt đời, làm thế nào để em có thể quên được anh đây? Em nghỉ làm, không thể đến công ty với đôi mắt sưng tấy đỏ và mệt mỏi do khóc và không ngủ nhiều đêm. Di động em đã vứt chỗ nào chẳng nhớ, em không còn đủ can đảm để chờ những cuộc gọi của anh vì em biết điều đó sẽ không xảy ra. Anh lạnh lùng và tàn nhẫn, vô tình và quá đáng. Ước gì giờ này em được ở bên cạnh anh và gục đầu vào vai anh, một lát thôi, cho em mượn một lát nhé. Anh à, anh đòi rồi, em phải trả lại người ấy sao? Hôm nay mưa, nhớ anh. Cuộc sống là phải chấp nhận, anh đã dạy cho em điều đó. Con người ta không thể trốn tránh trách nhiệm của mình với người khác. Sống thật với cảm xúc của mình là một điều khó khăn đến như vậy ư? Tại sao giữa em và cô ấy, anh lại chọn cô ấy? Ngày không anh, em chẳng có ai ở bên cạnh quan tâm dù chỉ có mình em biết, một mình em cảm nhận được. Anh chưa từng nói với em lời yêu vì em biết ngoài em ra, anh còn có một người khác và cô ấy còn quan trọng hơn em rất nhiều. Em không quan tâm đến điều đó, chỉ cần có anh là đủ, một thói quen thì làm sao em có thể từ bỏ dễ dàng vậy được. Mưa anh ạ. Hôm nay có gió nữa, lạnh và trống trải quá. Nếu anh biết em cần anh như thế nào, anh sẽ chạy đến bên em chứ? Có lẽ không có điều đó anh nhỉ bởi giờ em có là gì của anh nữa đâu, người xa lạ nhìn nhau còn chào hỏi. Em tin chắc rằng nhìn thấy em, anh sẽ quay mặt đi ngay lập tức. Em ích kỷ, đúng rồi, em chỉ muốn anh thuộc về riêng em, riêng một mình em thôi. Giá như em có thể quên được anh, nhưng em không hối hận vì đã quen anh trên đời này. Em tin anh là một nửa cuộc đời em, chỉ khác là anh đã không tìm ra em sớm hơn và giờ đây em tin là anh chọn nhầm người. Bàn tay anh lạnh đã có tay em cầm chặt, bờ vai anh em muốn mượn đến hết cả cuộc đời. Tại sao em không thể nói điều này với anh nhỉ, vì lòng kiêu hãnh cỏn con ư, không phải, em để anh ra đi thanh thản và nhẹ nhàng, không vương bận gì về em. Để giờ đây mỗi khi có cơn gió nào mơn man tóc em, em lại nhớ đến đôi tay gầy xương, cứng cỏi của anh. Em còn lại một mình, cùng nỗi nhớ anh... Ảnh minh họa: vi.sualize Anh không nhắn tin với ai ngoại trừ em vì việc đó mất thời gian, nhưng anh chiều em chỉ vì em từng vu vơ bảo không thích những câu nói xã giao qua điện thoại. Cho nên nhiều khi em chỉ gửi ”anh” và anh cũng chỉ kịp đáp lại “ em”. Chỉ thế thôi mà đem lại cho em cảm giác có ai đó luôn chờ đợi để nghe em nói, nhìn em cười. Cảm ơn anh vì điều đó, đối với em thế là quá đủ. Em ích kỷ nhưng em không tham lam, giành lại một con ngươì suốt đời áy náy vì làm tổn thương một người con gái khác. Em muốn anh yêu em trọn vẹn bằng cả trái tim và khối óc chỉ thuộc về một mình em mà thôi. Ngày không anh, em chỉ còn lại một mình. Đã sáu tháng rồi anh nhỉ, bằng khoảng thời gian chúng mình quen nhau, như vậy là chúng ta cũng chưa thân nhau lắm, có sáu tháng thôi, dài sao được bằng sáu năm cơ chứ. Em ghen tỵ với con số 365 x 6 đó quá. Không thể hình dung đựoc em vẫn còn tồn tại trên cuộc đời này. Mệt mỏi quá, anh ơi, em dưòng như đã đuối sức lắm rồi. Công ty hai đứa cách xa nhau ba bước chân mà tại sao chẳng bao giờ em tình cờ gặp được anh? Em sợ chỉ cần nhìn dáng anh từ đằng sau thôi em sẽ chạy ngay đến và ôm anh, cho dù anh có thể đẩy em ra. Vậy mà suốt sáu tháng nay, anh gần như mất tích trong cuộc sống của em, không một dòng tin liên lạc. em đã không sử dụng điện thoại dù bà trưởng phòng có gắt lên vì không tiện bàn giao công việc. Không có anh, em đã sống mờ nhạt như vậy đấy, không ngày nào em không nhớ đến anh, nước mắt cứ mặc sức chảy dài trên má. Em không muốn lau nữa, kệ nó, rồi nó sẽ hết thôi. Liệu sau này em có thể yêu được một người nào nữa không khi anh ra đi đã mang đi của em mọi thứ? Mà cũng thật là lạ, em nghĩ mình sẽ phải hận anh lắm khi anh tàn nhẫn chia tay em trước,. Nhưng em đã không thể làm điều đó, có lẽ lý trí của em đã tỉnh táo một chút khi nhận ra hận anh chỉ làm em thêm mệt mỏi và yêu anh nhiều hơn. Em không muốn điều đó xảy ra, vì có thể em sẽ suy sụp mất. Em được tin người đó về nước, chắc anh phải vui lắm nhỉ! Đến hôm nay thì em bỗng thấy ghét anh rồi, ghét lắm. Bên anh có người khác, không phải em. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi em đã không thể chịu đựng được. Em tưởng mình đã chấp nhận sự thật đó rồi chứ, hoá ra là không, em còn hi vọng hay là ảo tưởng đây. Ngày mai anh chính thức rũ bỏ em. Em nghe tin đám cưới của hai người qua một người bạn. Ai cũng bảo là một đôi tuyệt đẹp và hoàn hảo, mẫu hình lý tưởng của bao người khác. Anh không gửi thiệp cho em, em chẳng có lý do và cơ hội nào được nhìn anh cùng chị ấy hạnh phúc bước vào lễ đường. Phải chăng anh không muốn coi bộ mặt suy sụp tận cùng của em thêm một lần nào nữa? Cảm ơn đã không làm em đau thêm một lần nữa. Đêm tân hôn của anh, mưa gió to quá. Mưa làm em thêm lạnh và nhớ anh biết bao. Anh đã rời xa em và đi vào một thế giới khác, hạnh phúc anh nhé, em chỉ cho anh nợ em kiếp này thôi... Gửi người yêu dấu! Em yêu anh. Hẹn gặp lại, cơn gió của đời em. Mưa cứ rơi nhé, khóc giùm nốt đêm nay thôi!