Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ...
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi,em vội vã,em yêu...
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình... không thể
Sao hôm _Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anhmột tình yêu ...không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.LOVE U! nhìn em?"
Yêu thương ơi,chắc rồi anh sẽ biết
Khi yêu em anh sẽ khổ rất nhiều
Nếu có thể sương tan vào cỏ
Thì em tin cỏ sẽ rất xanh
Nếu có thể em tin vào anh
Thì em tin anh cũng xanh nhu cỏ.
LỜI CỦA MẮT

LỜI CỦA MẮT
Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìn
Phút hiểu anh cũng là phút ấy
Vì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy
Vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều.
Có lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ lời yêu
Em chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấy
Đừng hỏi em không nhìn sao thấy
Cho em hỏi một lời:"sao anh cứ
tinh yeeu la??

Tình yêu như thể quẻ thăm
Rút trúng thì sướng rút nhầm thì đau
Tinh yêu như thể đi câu
Anh nào chai mặt ngồi lâu mới tài
Tình yêu như thể quan tài
Mới loanh quanh ở bên ngoài đã run
Tình yêu như thể dây thun
Lúc co lúc giãn lúc còn đứt ngay
Tình yêu như thể ông say
Lúc nào cũng tưởng đang bay trên trời
Tinh yêu như thể điểm mười
Có học cho hết cả đời vẫn mong
Tình yêu như thể đuôi công
Trông thì đẹp đấy nhưng không ra gì
Tình yêu như thể bánh mì
Tây ta đều thích bởi vì nó
yêu như thể thỏi son
Sinh ra chỉ để làm mòn cái môi...................
Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010
khi em yeu

Xôn xao lòng em, khi biển hát, dịu êm...
Sâu kín trong lòng em, Tình Yêu
Tựa cơn gió lao xao hoài năm tháng
Tình Yêu ấy dịu dàng, xua bao nỗi nhọc nhằn, cay đắng
Em trao tình em, khi biển hát, dịu êm...
Em, xin yêu anh trọn đời
Như con sóng giữa lòng biển khơi
Suốt một đời ôm mãi bến bờ
Sóng, mãi bạc đầu cùng bờ
Như nơi nào trong con tim em
...Yêu anh..."
Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)

Bỗng một buổi tối nào đó, khi thinh lặng ngồi nghe thời gian chảy trôi trong tiếng guitar nơi góc quen ngồi, em chợt hiểu ra một điều đã cũ, rằng tình yêu, nhiều khi thật giống với một dây trên cây đàn. Cầm sẵn tay một chiếc đàn, để rồi suốt một đời, người ta phải đi tìm cho riêng mình điệu nhạc, với những thăng trầm chẳng giống nhau... Chỉ là, dù ngân lên bởi trăm nghìn biến tấu, những bản nhạc đều bắt đầu từ mặc định của cung âm, bằng những giai điệu thầm nơi trái tim sâu thẳm.
Rồi tự hỏi lại mình rằng, "Có bản nhạc nào dành cho duy nhất một tình yêu không?"... Khi những nhớ thương được gảy trên cây đàn nhiều khi vỡ òa ra vì gần nhau đến thế... Có một thời, tưởng bài hát ấy được tạo ra để tạc vết cho một mối tình, tưởng dành riêng cho một Người, tưởng rằng Người đi, và những lời hát cũng theo đó mà trở về một miền xa xôi lắm... Vẫn tưởng thế, trước khi thấy mình an nhiên ngồi nơi này và lại hát... Những cảm xúc khác, khi bài hát không còn riêng cho một Người, mà chỉ còn đủ sức gợi về một chút hương từ ký ức thôi... "...Cũng theo mây trời bay đi mãi..."
"...Chim vẫn hót sau vườn đấy thôi
Chỉ có trong tôi, ngày đã sang đêm lâu rồi...
Bài hát cho anh, giờ đã hát cho mọi người..
Chỉ là... Thế thôi..."
Vậy là cũng đã đi qua một chặng đường khá dài... Thỉnh thoảng em vẫn tự cho phép mình ngoái đầu nhìn lại...
Gần 5 năm, kể từ khi buông tay với tiếng gọi "Người yêu" lần cuối... Người hỏi em "Sao không thấy người ta kể rằng em yêu ai...", Bạn hỏi em "Sao cậu vẫn còn luyến lưu gì chuyện cũ xưa lâu đến thế...",
Em không yêu Người nữa đâu, Người yên tâm đi nhé... Đừng day dứt gì, cứ yên ấm trở về với Đến Sau đi...
Tớ không còn lưu luyến gì đâu, Tớ thực sự đã quên rồi, thật ấy... Chỉ là, khi từ giã một con đường, không có nghĩa là phải cố tìm một đường khác để đi...
Đường sinh ra vì để bước,
Tim em sinh ra vì để yêu...
Nhưng chờ đợi, nhiều khi cũng là yêu chính bản thân mình đấy…
...Vì rất cần trân trọng, vì rất cần nâng niu...
Tim cũng thế, mà Tình Yêu cũng thế...
Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)
Cũng có đôi lúc, thấy tình yêu em giản đơn như Quán Không Mùa... Cứ ngồi lặng yên ở đấy, những Người đến, rồi ra đi... Những hẹn trước và không hẹn trước, những tình cờ, bất ngờ, những Duyên mà không nợ, những nhớ, những quên... Những Hội ngộ rồi chia ly... Âm thầm và lặng lẽ... Những gương mặt xuất hiện rồi lại khuất lấp giữa biển người, sẽ phai nhạt dần theo năm tháng... Những gì ở lại, có chăng là những câu chuyện còn dở dang thôi.
Một hôm ngồi nghe gió hát "...Chiều nay em ra phố về, thấy đời mình là những quán không..."
Vì Quán Không Mùa, nên gió chẳng dừng chân…
Vì Quán cũng quen dần với những lần ly biệt
…Mặc bốn mùa trôi đi…
Ừ thì,

Gió sinh ra để đến rồi đi…
Chia xa sinh ra vì còn gặp gỡ…
Lãng quên sinh ra vì còn thương nhớ…
Thời gian sinh ra vì còn để chờ nhau…
Ngồi xuống đây, em kể Người nghe, câu chuyện về nơi Gió được bắt đầu, chuyện về cô gái Thời Gian đang chờ chàng trai mang tên Tình Yêu đến.
Ngoài phố em về, đã hết mùa đông…?
Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)
“…Giọt mưa lặng lẽ trên nụ quỳnh
Quỳnh hương một đóa thoáng hương thầm
Vườn đêm xao xuyến.
Một đôi lần đến như người tình
Để cho trời đất báo tinh lành vẫn bình an
Mùa mưa tới, cành hoa trắng ngần
Đã ra đời, đùa vui phút giây
Sau một lần đến bên người
Khép lại tấm lòng ngàn năm nhớ ai
Còn nơi nào biết những chuyện tình
Tựa như chuyện những đoá hoa quỳnh
Một đời thương nhớ
Người đi tìm kiếm giữa mịt mùng
Người đi tìm mãi suốt con đường tấm lòng kia…”
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)